Real
25 tuổi
Quận 1, Hồ Chí Minh
Về đâu lúc ngày đã hết, ánh đèn đường hắt hiu buồn.Mình tôi giữa hè phố
vắng, nỗi buồn nặng trĩu không tên.Có những buổi chiều tà, khi những ánh đèn
đường bắt đầu lập loè, tôi thường đi dạo một mình và suy nghĩ về mọi chuyện
mình từng trải qua.Ngày xưa chỉ dám thương ai đó một cách thầm lặng, đúng hơn
người ta gọi đó là tình cảm đơn phương một người. Mình cứ giấu lặng nó, và nó
cứ lớn dần, chỉ nhìn lén ng ta mà chẳng một lần dám nói ra. Có lẽ những tháng
năm đó, tôi còn che đậy bản thân, sợ mọi thứ và chưa được một lần là chính
mình. Khi sự nhìn nhận của mọi ng trở nên tích cực hơn, cũng là lúc mình đi
tìm lại con ng mình của quá khứ. Nhưng vẫn cứ
trách giận bản thân, vì đã từng đánh mất những tháng ngày tươi đẹp ấy.....Người
ta nói thanh xuân như cơn mưa rào vậy. Thật nhanh, thật tàn nhẫn. Con người
ta thường tất bật với bao thứ để lo toan rồi một ngày chợt hoảng hốt vì mình
đã già đi từ bao giờ. Tôi cũng chẳng ngoại lệ, đến cái tuổi gần 30, khi đã có
công việc khá ổn định, nhưng lại thường cô đơn khi chạy xe một mình ,nhìn
xung quanh ng ta tay trong tay, áo cặp, cười nói vui vẻ. Nhìn họ vậy, tôi
thường chạnh lòng.Trót sinh ra một phận đời trái ngang. Tình yêu với tôi cũng
trở nên khác thường. Khác thường trong cách nhìn nhận của xã hội dù đã thế kỉ
21 đã có nhiều phần tích cực hơn. Tôi đã từng thương ng ta hết lòng, nhưng có
lẽ sự đau lòng nhất chính là tình chỉ đẹp khi đồ chưa cởi- một chút thô nhưng
mà thực tế. Biết là 2 thứ đó cần đi đôi với nhau. Nhưng chẳng nhẽ yêu một ng,
một cái nắm tay, một cái nhìn, một cái ôm k đủ ấm áp hay sao?Thế giới này
thật kì lạ, tại sao phải phân chia công và thụ, cũng đều là con trai với nhau
cả đúng không? Muốn nắm tay ai đó trên con đường dài phía trước. Muốn ôm ai
đó thật chặt thật lâu vào lòng. Nhưng có lẽ cả cuộc đời này điều đó chẳng dễ
chút nào. Một người thưong mình, yêu
mình đâu là dễ. Tình yêu vĩnh cửu đâu dễ tìm?Nỗi cô đơn với mình mỗi ngày mỗi
lớn.Biết cuộc sống còn nhiều thứ để lo, nhưng
thấy mình chưa bao giờ bản thân mình lại khao khát yêu và dc yêu nhiều
đến vậy. Ty làm con ng ta cảm thấy hp, sự hinh cho nhau làm cuộc sống này trở
nên ý nghĩa hơn.Sài gòn càng ngày mỗi đông đúc. Tôi vẫn cô đơn giữa vạn
người. Biết cậu ở đâu và hp nơi đâu để kiếm? Hi vọng cậu đọc dc status này,
hãy nt cho tớ. Tớ không ngại là bạn của cậu. Qua time rồi hi vọng mọi thứ sẽ
bước xa hơn tốt hơn. Inbox tớ nhé
Về đâu lúc ngày đã hết, ánh đèn đường hắt hiu buồn.Mình tôi giữa hè phố
vắng, nỗi buồn nặng trĩu không tên.Có những buổi chiều tà, khi những ánh đèn
đường bắt đầu lập loè, tôi thường đi dạo một mình và suy nghĩ về mọi chuyện
mình từng trải qua.Ngày xưa chỉ dám thương ai đó một cách thầm lặng, đúng hơn
người ta gọi đó là tình cảm đơn phương một người. Mình cứ giấu lặng nó, và nó
cứ lớn dần, chỉ nhìn lén ng ta mà chẳng một lần dám nói ra. Có lẽ những tháng
năm đó, tôi còn che đậy bản thân, sợ mọi thứ và chưa được một lần là chính
mình. Khi sự nhìn nhận của mọi ng trở nên tích cực hơn, cũng là lúc mình đi
tìm lại con ng mình của quá khứ. Nhưng vẫn cứ
trách giận bản thân, vì đã từng đánh mất những tháng ngày tươi đẹp ấy.....Người
ta nói thanh xuân như cơn mưa rào vậy. Thật nhanh, thật tàn nhẫn. Con người
ta thường tất bật với bao thứ để lo toan rồi một ngày chợt hoảng hốt vì mình
đã già đi từ bao giờ. Tôi cũng chẳng ngoại lệ, đến cái tuổi gần 30, khi đã có
công việc khá ổn định, nhưng lại thường cô đơn khi chạy xe một mình ,nhìn
xung quanh ng ta tay trong tay, áo cặp, cười nói vui vẻ. Nhìn họ vậy, tôi
thường chạnh lòng.Trót sinh ra một phận đời trái ngang. Tình yêu với tôi cũng
trở nên khác thường. Khác thường trong cách nhìn nhận của xã hội dù đã thế kỉ
21 đã có nhiều phần tích cực hơn. Tôi đã từng thương ng ta hết lòng, nhưng có
lẽ sự đau lòng nhất chính là tình chỉ đẹp khi đồ chưa cởi- một chút thô nhưng
mà thực tế. Biết là 2 thứ đó cần đi đôi với nhau. Nhưng chẳng nhẽ yêu một ng,
một cái nắm tay, một cái nhìn, một cái ôm k đủ ấm áp hay sao?Thế giới này
thật kì lạ, tại sao phải phân chia công và thụ, cũng đều là con trai với nhau
cả đúng không? Muốn nắm tay ai đó trên con đường dài phía trước. Muốn ôm ai
đó thật chặt thật lâu vào lòng. Nhưng có lẽ cả cuộc đời này điều đó chẳng dễ
chút nào. Một người thưong mình, yêu
mình đâu là dễ. Tình yêu vĩnh cửu đâu dễ tìm?Nỗi cô đơn với mình mỗi ngày mỗi
lớn.Biết cuộc sống còn nhiều thứ để lo, nhưng
thấy mình chưa bao giờ bản thân mình lại khao khát yêu và dc yêu nhiều
đến vậy. Ty làm con ng ta cảm thấy hp, sự hinh cho nhau làm cuộc sống này trở
nên ý nghĩa hơn.Sài gòn càng ngày mỗi đông đúc. Tôi vẫn cô đơn giữa vạn
người. Biết cậu ở đâu và hp nơi đâu để kiếm? Hi vọng cậu đọc dc status này,
hãy nt cho tớ. Tớ không ngại là bạn của cậu. Qua time rồi hi vọng mọi thứ sẽ
bước xa hơn tốt hơn. Inbox tớ nhé